


“Có hàng triệu người sống ở đời,” O. W. Train nói, “mà không hề nhận ra con tuyệt nhất trong mình, họ luôn bất mãn, không vui – thậm chí là những kẻ thất bại – vì họ ở nhầm chỗ. Chắc chắn rằng những người lao động vốn nên là thợ xây hay quản lý cũng ở nhầm chỗ như người thư ký hay thủ thư vốn nên là kỹ sư xây dựng. Hàng nghìn người ở những vị trí thấp lại sở hữu tất cả những yếu tố cần thiết, ngoại trừ kiến thức lý thuyết, để nắm giữ trọng trách. Họ có thể nắm quyền làm chủ mà không gây mâu thuẫn; họ có thể gần gũi mà không phải gắng hòa hợp; những gì họ hiểu về công việc của mình là những điều mà qua thời gian bất cứ ai cũng hiểu được. Nhưng họ chẳng thể lên kế hoạch, bằng biểu đồ và nghĩ ra những cách để tăng thành phẩm mà không làm tăng chi phí. Họ chỉ biết làm việc – thế nhưng họ vất vả cả đời để nhận khoản lương còn cõi và luôn băn khoăn tại sao mình lại chẳng thể vươn lên.” Thật tuyệt nếu chính phủ thiết lập các trung tâm tư vấn nghề nghiệp khắp nước Mỹ để những người trẻ được nhận lời khuyên thông thái về lựa chọn sự nghiệp, những người được đào tạo chuyên môn để đưa ra các lời khuyên đó, để nhận định đúng về bản tính của người khác. Đó là những người có thể hiểu được người khác, có kinh nghiệm nhìn nhận và đánh giá mọi người, nói cách khác, họ là những chuyên gia gia việc đọc vi người khác! Thật tuyệt nếu Chính phủ có thể giúp cho những chiếc vòng tròn chẳng phải ụp lên nỗi méo và ngược lại. Hãy nghĩ xem chúng ta có thể nhảy vọt và tiến xa đến đâu! Chính những người ở nhầm chỗ đã gây ra phần lớn các vấn đề của chúng ta, gây ra phần lớn tội ác, vì khi một người ở đúng nơi, khi anh ta cảm thấy mọi dây thần kinh, mọi sợi cơ trong người đều kéo mình thẳng đến mục đích, anh ta sẽ vui vẻ và hài lòng vì ý thức được rằng mình đang dẫn dạt tới mục tiêu. Tuy nhiên nếu ở nhầm chỗ, anh ta sẽ luôn có cảm giác phẫn uất từ bên trong đối với điều anh ta làm và bởi vậy anh ta không tài nào thỏa mãn nổi. Không một ai có thể say mê công việc của mình khi mà Chúa sinh anh ta để làm một việc khác. Cũng không ai đạt được thành công lớn mà không đạt trái tim vào công việc đó. Trái tim cũng cần được săn sóc và nuôi dưỡng giống như thể xác, nó cũng cần thức ăn và nước uống.
Bạn thân mến ơi, sẽ tốt biết mấy nếu bạn tự hỏi mình câu này: “Đăng sáng tạo đã an bài cho con trai tôi trở thành ai? Đâu là khủng khăng khả năng quý giá của nó?” Thấy vì làm như vô số người cha khác – cố gắng tác động lên con mình chỉ thuận túy vì mục tiêu tiền bạc. Mà những quan niệm như vậy sẽ thay đổi liên tục! Bạn tốt tôi ơi, bạn có biết rằng đấng sáng tạo ra người cha, người mẹ, người thầy nào nghe được tiếng gọi từ sâu thẳm bên trong con trai/con gái mình, tiếng gọi hướng đến công việc của cuộc đời chúng? Bạn không biết rằng Đấng Sáng tạo đã gói ghém những gì trong hình hài đó, mà có thể con trai/con gái của bạn cũng không, vì nhiều năng lực tâm trí phải chờ đến cuối giai đoạn thành niên hoặc đầu giai đoạn trưởng thành mới phát triển. Ờ nhiều người, tâm trí không đạt tới giai đoạn cân bằng đến tận khi xạ nghiệp độ tuổi 30, một số người thậm chí còn trể hơn thế. Vậy nên bạn chẳng thể biết được những phẩm chất gì sẽ chiếm hoàn toàn ưu thế trong tâm trí con mình, từ đó mà lựa chọn của bạn về sự nghiệp cho con chỉ hoàn toàn là võ đoán, nhưng đó là một sự bồi xấu Đấng sáng thế, dù đó có thể là một lựa chọn hoàn toàn vô thức. Nếu Đấng sáng tạo đã tạo ra con bạn cho một công việc đặc thù nào đó, nếu con bạn ra đời để đóng một vai trò nhất định trong vở kịch cuộc đời vĩ đại này, thì bạn không thể ép buộc nó phải lãnh một vai trò khác, vì công việc của đời nó phải được sự đồng thuận của mọi phần trong con người nó, mọi thứ tạo nên nó phải cất tiếng “Ta ơn” về điều đó, bằng không sự nghiệp của con bạn sẽ không trở thành tuyệt tác, mà sẽ chỉ là món đồ chắp vá, một thứ tâm thường. Hãy nghĩ đến điều mà thế giới này sẽ có nhờ sự bướng bỉnh của những chàng trai, những thanh niên từ chối đi theo lời khuyên của cha khi lựa chọn sự nghiệp. Biết bao nhiêu nhà phát minh, thương gia, kỹ sư, luật sư, nhà vật lý học, nhà khoa học vĩ đại đã được cứu vớt cho thế giới nhờ con trẻ từ chối đi theo sự nghiệp mà cha mình vẽ ra, hoặc từ chối theo chân cha mình và tiếp quản công việc của họ! Hãy hình dung đến sự phí phạm công sức và thời gian trong đời khi cố gắng làm điều gì đó mà bạn không hề thích hợp để làm, điều gì đó mà tạo hóa đã ngăn cấm bạn trong chính kết cấu tư duy lẫn trong tâm tính của bạn! Thế mà ở khắp nơi chúng ta vẫn thấy người ta cố gắng vượt qua những khuyết thiếu trong năng lực tâm trí đối với công việc họ làm.
Có hàng nghìn cô gái tha thiết với việc được bước lên sân khấu. Điều gì đó nơi sân khấu rất thu hút họ, thế nhưng họ chẳng hề có năng khiếu bẩm sinh nào cho việc ấy, đó chỉ là huyền tưởng mà thôi. Vô số người vật lộn suốt nhiều năm trời để trở thành ca sĩ tiếng tăm, nhưng lại có chất giọng tệ hại và thiếu tài năng âm nhạc. Tôi từng biết nhiều tác giả làm việc vất vả và gấp nhiều lần trong mảng mà họ thiếu khả năng so với những gì họ vốn cần làm, nhằm có được tiếng tăm lớn, khi họ được ở đúng vị trí dành cho mình. Ờ mọi ngành nghề ta đều thấy có những người không phù hợp với công việc mà họ đang cố gắng làm. Họ phải cố gắng làm việc vất vả và hơn gấp nhiều lần, kiếm được những khoản tiền nhỏ nhoi trong khi nếu làm đúng ngành nghề giúp phát huy tài năng thiên bẩm của mình, họ đã có được cuộc sống tốt hơn nhiều cùng tiếng tăm lừng lẫy. Đừng vội vàng kết luận rằng vì bạn thích rap hát, nên bạn được sinh ra để làm một diễn viên, hay vì bạn thích đọc thơ, nên bạn sẽ trở thành một nhà thơ. Tôi biết có những người đã rất nỗ lực để có được chút khả năng ca hát hay diễn xuất, nhưng họ sẽ không bao giờ thực sự trở thành những nhạc gia vĩ đại. Sự chăm chỉ và kiên trì sẽ giúp ích rất nhiều trong việc phát triển cảm quan nghệ thuật, hoặc khả năng nào đó về hội họa hay điêu khắc, nhưng để trở

