


Lời nói đầu của Tướng George J. Flynn cho cuốn sách “Lãnh đạo luôn ăn sau cùng” (Leaders Eat Last) của Simon Sinek.** * **Giới thiệu:** Tướng George J. Flynn, một lãnh đạo kỳ cựu trong Thủy quân Lục chiến, viết lời giới thiệu cho cuốn sách của Simon Sinek. Ông nhấn mạnh tầm quan trọng của vai trò lãnh đạo, đặc biệt là trong thời kỳ khủng hoảng, khi các tổ chức cần có những người lãnh đạo có khả năng dẫn dắt, giáo dục và truyền cảm hứng. * **Thông điệp cốt lõi của Sinek:** Flynn giải thích rằng Sinek không đưa ra các lý thuyết mới lạ mà tập trung vào việc giải thích “lý do tại sao” (the why) đằng sau sự thành công của lãnh đạo và tổ chức. Cốt lõi là tạo ra một môi trường an toàn, nơi mọi người cảm thấy được trân trọng, tin tưởng và có động lực để cống hiến. Lãnh đạo tốt là người tạo ra sự an toàn đó, khiến mọi người cảm thấy họ là một phần quan trọng của tổ chức. * **Hình mẫu lãnh đạo:** Flynn lấy ví dụ từ Thủy quân Lục chiến và Lính SEAL, nơi “người lãnh đạo ăn sau cùng”, tượng trưng cho sự hy sinh và đặt lợi ích của tập thể lên trên hết. Lãnh đạo thực thụ không chỉ là quyền lực mà là sự bảo vệ và trách nhiệm đối với thuộc cấp. * **Trích dẫn quan trọng:** Lời của John Quincy Adams được trích dẫn để minh họa cho một nhà lãnh đạo truyền cảm hứng: “Nếu hành động của bạn khiến người khác mơ ước nhiều hơn, học hỏi nhiều hơn, làm nhiều hơn và trở nên nhiều hơn, thì bạn là một nhà lãnh đạo.” * **Kết luận Lời nói đầu:** Cuốn sách giúp độc giả hiểu rõ hơn về văn hóa tổ chức, cách lãnh đạo truyền cảm hứng và tạo dựng sự gắn kết, dẫn đến thành công bền vững. Bắt đầu phần “SỰ BẢO VỆ TỪ CẤP TRÊN”** * **Bối cảnh:** Phần này mở đầu bằng một hình ảnh ẩn dụ về một nhóm người di chuyển trong điều kiện khắc nghiệt (sương mù dày đặc, thời tiết xấu) trên địa hình nguy hiểm. Điều này gợi lên cảm giác về một nhiệm vụ tiềm ẩn nhiều rủi ro. * **Liên hệ lịch sử:** Đoạn văn tiếp theo nhắc đến sự kiện ngày 11 tháng 9, các hoạt động quân sự của Hoa Kỳ và các lực lượng đặc biệt, cùng với việc từ chối hỗ trợ các nhóm như Al-Qaeda và Osama Bin Laden. Điều này cho thấy bối cảnh của câu chuyện hoặc ví dụ sắp được trình bày có thể liên quan đến các hoạt động tình báo, quân sự hoặc đối phó với khủng bố trong thời kỳ hậu 11/9. * **Tập trung vào bảo vệ:** Tiêu đề “Sự bảo vệ từ cấp trên” gợi ý rằng phần này sẽ khám phá cách mà sự hỗ trợ, bảo vệ hoặc cơ chế an toàn từ cấp lãnh đạo (hoặc từ hệ thống lớn hơn) đóng vai trò như thế nào trong các tình huống nguy hiểm, có lẽ để minh họa cho các nguyên tắc lãnh đạo đã được đề cập ở lời nói đầu.
Nhưng ta đã biết cả nhóm Lực lượng đặc biệt này gồm 22 người đàn ông đang hoạt động bí mật bên trong vùng lãnh thổ của kẻ thù và trước đó họ đã bắt được một đối tượng mà chính phủ gọi là “mục tiêu có giá trị cao”. Bây giờ, họ đang dùng mọi cách để vượt qua thung lũng sâu trong lòng một vùng núi của Afghanistan, nhằm đưa mục tiêu về vùng an toàn. Bay trên những đám mây dày đặc trong đêm là Đại úy Mike Drowley, hay còn được biết đến với biệt danh Johnny Bravo. Ngoại trừ tiếng động cơ phát ra từ máy bay, thì nơi này hoàn toàn yên bình. Hàng ngàn vì sao lốm đốm trên bầu trời, ảnh trăng rọi vào những đám mây làm chúng sáng bừng lên giống như một lớp tuyết vừa mới rơi xuống. Khung cảnh thật đẹp. Johnny Bravo và đồng đội bay vòng vòng trên không trong chiếc máy bay A-10, chờ đợi tín hiệu nếu bên dưới cần hỗ trợ. Máy bay A-10 được gọi một cách trìu mến là “Lợn Lòi”. A-10 không phải là máy bay kỹ thuật chiến đấu, nó là một máy bay tấn công. A-10 được thiết kế với tốc độ bay chậm, buồng lái bọc thép nhằm chỉ viện quân cho lực lượng bộ binh. Không giống như những máy bay chiến đấu khác, A-10 không bay nhanh và hình dáng xấu xí, tuy nhiên nó hoạt động rất hiệu quả. Điều lý tưởng nhất là cả phi công cùng A-10 và đội bộ binh mật đất đều có thể nhìn thấy nhau bằng mắt thường. Nhưng thấy máy bay từ từ hạ và biết rằng luồng có ai đó dối theo mình sẽ giúp đội bộ binh bên dưới cảm thấy tự tin hơn. Và nhìn thấy binh sĩ bên dưới cũng sẽ khiến phi công ý thức về đảm bảo rằng họ sẽ được giúp đỡ nếu cần thiết. Nhưng với những đám mây dày đặc trong đêm và địa hình vùng núi của Afghanistan, chỉ có một cách duy nhất để giữ liên lạc giữa mọi người là thông qua hệ thống diêm. Nếu không có ánh sáng, Johnny Bravo không thể nhìn thấy các binh sĩ bộ binh bên dưới, nhưng ông có thể nhận nhiệm vụ điều mà các binh sĩ đã cảm nhận thông qua ra-đa. Và điều này cũng đủ để thức dậy Johnny chiến đấu. Hãy lấy quyết tâm, Johnny Bravo quyết định phải khắc phục thời tiết xấu, và bay xuống những đám mây để có thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra trên mặt đất. Đó là một bước đi táo bạo. Trong một vùng vũng sâu trong lòng 0 tâm thấp, những cơn giống rãi rác, thực tế là Johnny phải bay vào một thung lũng mà tầm nhìn sẽ hạn chế do hầm bầm và thực bay thấp lượn diều kiện thời tiết xấu. Đây là việc hết sức nguy hiểm, ngay cả đối với những phi công kỳ cựu. Johnny không được yêu cầu phải chiến thuật mạo hiểm này. Nếu có bất kỳ điều gì gì, thì Johnny sẽ thông báo và chờ đợi cho đến khi nhận được cuộc hỗ trợ. Tuy nhiên, Johnny không giống như những phi công khác. Mặc dù đang ngồi trong buồng lái ở độ cao an toàn nhưng ông vẫn có thể cảm nhận nỗi lo lắng của những người bên dưới. Bất chấp mọi nguy hiểm, Johnny biết rằng việc hạ cánh là điều phải làm. Với Johnny Bravo, lúc này không còn sự lựa chọn nào khác. Ngay trước lúc chuẩn bị xuyên qua đám mây vào trong thung lũng, bản năng của Johnny đã xác nhận. Nhưng ta đã vang lên trong radio. Chi ba từ mà có thể truyền cả run rẩy xuống của người phi công: “Bị tấn công”. “Bị tấn công” nghĩa là có ai đó trên mặt đất đã gặp sự cố. Đấy là cuộc gọi mà lực lượng mặt đất đã sử dụng để thông báo cho các đơn vị khác biệt họ đã bị tấn công. mặc dù Johnny Bravo đã nghe cụm từ này nhiều lần trong những khóa huấn luyện trước đó, nhưng trong đêm nay, ngày 16 tháng 8 năm 2002, là lần đầu tiên ông nghe thấy trong tình huống chiến đấu. Johnny Bravo đã nghĩ ra cách giúp ông có thể liên hệ với lực lượng mặt đất. Để cảm nhận những gì họ cảm nhận. Trong mỗi khóa huấn luyện, khi bay trên chiến trường, trong đầu ông luôn lặp lại những hình ảnh ảnh quân đoàn Đông Minh đổ bộ vào bãi biển Normandy trong bộ phim giai Cứu binh nhì Ryan. Ông mình đang ra chiếc cầu của tàu Higgins hạ xuống, người đàn ông chạy trên bãi biển. Những tiếng đàn bán vào võ thép của con tàu. Tiếng khóc của những người bị bắn. Johnny Bravo đã tự huấn luyện mình tưởng tượng đến những hình ảnh đó sau khi ông nghe cụm từ “Bị tấn công công”. Với những hình ảnh rõ ràng hiện lên trong tâm trí, Johnny Bravo ngay lập tức gọi hỗ trợ. Ông thông báo cho đội yểm trợ giờ trờ nguyên vị trí trên những đám mây, thông báo ý định của mình với trung tâm kiểm soát bay và các binh lính bên dưới rồi hướng máy bay xuồng xuyên qua màn đêm. Bay vào một vùng chưa xác định, không có ý tưởng nào và cũng chưa biết điều gì sẽ xảy ra, Johnny tập trung mọi sự chú ý của mình vào các thiết bị, cố gắng thu thập thông tin. Mất uống lượt qua một cách nhanh chóng các con số trên bảng điều khiển rồi lại tiếc liền ngoai cửa sổ của phía trước. Độ cao, tốc độ, hướng bay, bên ngoài cửa sổ. Độ cao, tốc độ, hướng bay, bên ngoài cửa sổ. “Lạy Chúa, xin chúc lành cho con. Lạy Chúa, xin chúc lành cho con”. Ông tự nói với mình trong từng hơi thở. Cuối cùng, Johnny cũng xuyên qua những đám mây dày đặc. Đáp mặt ông là khung cảnh ông tưởng thấy thế bao giờ, cho dù trong các khóa huấn luyện hay trong phim. Tiếng súng của quân địch nổ ra từ hai phía của thung lũng. Có rất nhiều tiếng súng phát ra. Chúng nhắm đến mục tiêu mà đạn tia, tia sáng sau mỗi viên đạn, làm bừng sáng cả một khu vực. Tất cả đạn và tên lửa đều vào trung tâm, nhằm hỗ trợ cho Lực lượng đặc biệt chốt chặn bên dưới. Năm 2002, hệ thống thông tin điện tử trong máy bay không phức tạp như ngày nay. Những thiết bị biệt của Johnny Bravo không thể giúp ông ngăn chặn các cuộc tấn công từ sườn núi. Tệ hơn nữa, ông đang sử dụng tấm bản đồ cũ của Xô Viết để lại từ những năm 1980. Nhưng không có khac, ông bay xuống phía bình nhì. “Sông còn khô hơn là chết”, Johnny sẽ nói với mọi người như vậy. “Sông còn khô hơn cả chết khi bạn sống tinh khiết chết đồng đội của mình. Hay một cuộc đời sống còn khô hơn cả chết khi bạn sống sót trở về với 22 người khác thì không”. Và như vậy, trong đêm tối tháng Tám đó, Johnny Bravo bắt đầu đêm. Biết tốc độ bay và khoảng cách của mình với ngọn núi. Ông đã làm một phép tính nhanh trong đầu và


